Bạn Không Phải Là Nỗi Đau Được Trao Lại: Lá Thư Gửi Những Người Con Gái Đang Chữa Lành

Thân gửi Bạn,

Hãy bắt đầu bằng một hơi thở thật sâu. Đặt tay lên ngực, hít vào thật chậm qua mũi. Và thở ra nhẹ nhàng.

Nếu bạn từng cảm thấy mình đang mang những vết thương không phải của mình, lá thư này là dành cho bạn. Dành cho tất cả những người con gái đang trên hành trình trở về với chính mình, sau nhiều thế hệ im lặng, xa cách cảm xúc, hoặc yêu thương có điều kiện. 

Nhất là khi mẹ bạn dạy bạn gấp gọn cảm xúc thành ô vuông nhỏ giấu nhẹm trong góc không ai hay. Nhất là khi mẹ bạn không dành ngôn từ để yêu bạn thật rõ ràng. Nhất là khi bạn vừa khao khát tình yêu từ mẹ, vừa âm thầm xây dựng một cuộc đời không giống với của bà.

Hãy bắt đầu bằng một sự thật: Bạn không phải là nỗi đau bạn được trao lại.

Bạn không phải là những lời chỉ trích mà mẹ bạn đã thấm nhuần từ bà ngoại, rồi vô tình truyền lại cho bạn - như một món đồ gia truyền bọc trong sự cầu toàn và những nụ cười gượng gạo.

Bạn không phải là sự im lặng bao trùm bàn ăn thời thơ ấu. Không phải là cái cau mày của mẹ khi bạn khóc. Không phải là nỗi áy náy mẹ mang theo vì không biết cách ôm lấy bạn. Bạn không phải là cơn hoảng loạn của mẹ, cũng không phải là niềm kiêu hãnh, hay nỗi đau chưa bao giờ được mẹ tháo gỡ.

Bạn là bạn. 

Và bạn đang trở thành một phiên bản tuyệt đẹp biết bao.

Bạn được quyền tiếc nuối những điều mình không có. Thực ra, điều đó là cần thiết. Đôi khi, hồi phục có nghĩa là khóc thương một phiên bản của mẹ mà bạn sẽ không bao giờ biết tới. Đôi khi, nó đồng nghĩa với việc thiết lập ranh giới, tưởng như phản bội, nhưng thực ra là cứu rỗi. Đôi khi, nó là khoảnh khắc bạn soi gương và nhận ra: giọng nói nghiêm khắc trong đầu mình, thật ra không phải của mình. Đó là âm vang của quá khứ. Giờ đây, bạn có thể quyền trả lại.

Buông bỏ. Đòi lại. Trở nên dịu dàng hơn với chính mình.

Hàn gắn không phải lúc nào cũng là đối đầu. Đôi khi, nó là thắp một nén hương buổi sáng, cúi đầu trên tấm thảm tập và thì thầm: "Mình an toàn. Mình trọn vẹn. Mình được phép cảm nhận". Đôi khi, là chú ý đến cách cơ thể bạn căng lên khi ai đó lớn tiếng, và bạn chọn thở ra thay vì đóng băng. Là tự nấu một bát súp ấm, và không gọi đó là “chiều chuộng bản thân” mà là một cách yêu mình.

Bạn chính là điều thiêng liêng.

Bạn chưa bao giờ là “quá nhiều”. Chưa bao giờ là gánh nặng. Cảm xúc của bạn không phải là phiền toái. Nhu cầu được nhẹ nhàng hơn của bạn không nghĩa là yếu đuối, đó là mưu cầu chính đáng.

Mỗi tư thế cúi người, mỗi hơi thở biển cả, mỗi lời nguyện, mỗi giọt nước mắt trên thảm tập là một mũi khâu trên tấm thảm cuộc đời bạn.

Nếu mẹ chưa từng nói rằng bà tự hào, hãy biết rằng chỉ việc bạnở đây lúc này đã là một thông điệp tự gửi chính mình: "Mình đây. Mình tự hào vì đã phá vỡ vòng lặp mình không chọn." Vì đã dám cảm nhận ngay cả khi cảm xúc làm bạn rung chuyển. Vì đã yêu bản thân bằng ngôn ngữ bạn phải tự mình học từ đầu.

Đây là một cuộc cách mạng. Điều mà mẹ từng không dám mơ đến.

Vì vậy, hôm nay, mong bạn bước đi với thật nhiều nhẹ nhàng. Mong bạn cho phép mình khóc mà không cần lập tức tìm lời giải thích. Mong bạn cho mình viết nhật ký, hét vào gối nếu cần. Mong bạn dẫn đứa trẻ bên trong đến lớp yoga, để nó được duỗi, được xoay, được tự do.

Và mong bạn biết: bạn là đủ. Không phải vì bạn đã hồi phục hoàn toàn, mà vì bạn đang trên hành trình đó. Không phải vì bạn đã vượt qua quá khứ, mà vì bạn vẫn can đảm hiện diện, mỗi ngày.

Bạn không phải là vết thương được thừa kế.

Bạn là tình yêu mà bạn đang học cách đón nhận.

Bằng từng hơi thở, bằng sự tôn kính, bằng tất cả trái tim này.

Chúng mình thấy bạn. Và chúng mình ở đây, cùng bạn.


Yoga Pod